Chương 145: Hào phóng đãi tiệc

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Phì Lặc

4.732 chữ

14-10-2023

"Lần trước chúng ta có lão‌ Lý rèn một thanh Khai Sơn Đao, dùng hết toàn lực cũng chỉ chặt được bốn tấc thôi!"

"Trâu bò! Tiểu Phi có thiên phú quá cao, chúng ta mặc cảm không bì được!" Chế Tạo doanh vang lên những tiếng cảm thán.

Đổng Hổ thấy đám học đồ đang kinh ngạc thì chậc lưỡi, hai tháng qua chiêu mộ hơn mười mấy học đồ, tất cả đều có tài năng riêng, nhưng giờ đây trong mắt họ lại có sự sùng bái thành kính dành cho Ngụy Hàn.

Cùng là học đồ thiết tượng, Ngụy Hàn chỉ cần mấy tháng đã đạt tới loại trình độ này, thật sự là khiến người ta có muốn không hâm mộ cũng không được. ‌

"Không tệ, tiểu tử ngươi thiên phú rất cao, nếu không phải lão già ta có nhiều kẻ thù, sẽ thu ngươi làm đồ đệ đấy.” Diêm Cảnh Sơn tràn đầy tiếc hận thở dài một tiếng, nhưng vẫn cười nói: “Nhưng chỉ cần ngươi còn ở lại Chế tạo doanh ngày nào thì lão già ta sẽ không giữ riêng bí quyết cho riêng mình, hết lòng chỉ dạy cho ngươi.”

"Đa tạ Diêm lão." Ngụy Hàn chắp tay gửi tới lời cảm tạ.

"Thế này đi!" Diêm Cảnh Sơn tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi ngươi được đề bạt làm thiết tượng cao cấp trong Chế tạo doanh, tiền công mỗi tháng 10 lượng. Chế tạo ra một thanh vũ khí thì thưởng 1 lượng, chế tạo ra một bộ khôi giáp liền thưởng 5 lượng, làm nhiều có nhiều, nên hãy cố gắng vào!"

"Diêm lão yên tâm, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài." Ngụy Hàn tỏ vẻ mừng như điên gật đầu đáp ứng.

Tình cảnh này lập tức khiến học đồ khác hâm mộ: “Phi ca, huynh thật là lợi hại, mỗi tháng ít nhất cũng thu được trên trăm lượng. Phát tài rồi!"

"Đâu chỉ trăm lượng, nếu chịu ra sức làm, một tháng kiếm lời hai trăm lượng cũng không phải nói chơi đâu."

"Đúng vậy đó Phi ca, huynh tiền đồ vô lượng rồi, sau này không thể quên chúng ta, ngày sau mong chỉ điểm nhiều hơn."

"Tiểu Phi tấn cấp thiết tượng cấp cao, đây chính là việc đại sự. Tối nay nhất định phải mời khách mới được, huyện Thanh Sơn là nhà của đệ, ăn gì ngon chỉ có đệ là rõ ràng nhất.”

Đám học đồ nịnh bợ Nguỵ Hàn, Đổng Hổ cũng góp vui vài câu khiến bầu không khí dễ chịu hẳn đi.

Ngụy Hàn cũng không luống cuống, vừa trò chuyện với mọi người, vừa nhiệt tình nói: “Đi chứ, mấy tháng qua đa tạ chư vị lão ca trợ giúp, chỉ điểm. Nhân lúc hai ngày nay công việc không nhiều lắm, chạng vạng tối tan tầm, chúng ta đến Vọng Giang lâu liên hoan, không say không về.”

"Tốt, sảng khoái, ha ha ha!"

"Tiểu Phi ca đã mời, chúng ta cũng không khách khí!"

"Đúng đúng đúng, không say không về, mọi người phải ‌uống thật sảng khoái!" Mọi người phụ họa.

Ngụy Hàn nhìn về phía Diêm Cảnh Sơn đang cười, mở miệng mời "Diêm lão cũng đi chứ, ngày thường ngài chiếu cố đến ta rất nhiều, còn chưa kịp dâng rượu tạ ơn.”

"Tốt, cùng đi!" Diêm Cảnh Sơn cởi mở cười lớn đáp ứng.

Bọn người Đổng Hổ thấy thế nhất thời âm thầm tắc lưỡi, có lẽ người khác không biết nhưng bọn họ lại rất rõ ràng.

Lão gia tử tính khí có tiếng là cổ quái, ngày bình thường ngoại trừ chế tạo thì không thích làm gì khác. Ghét nhất cũng là các loại mời yến hội, xưa nay sẽ không nể mặt ai mà đến cả.

Cho dù là Tiêu vương phủ mời, ông ta cũng không thèm để ý. Nhưng là hôm nay lại cho Ngụy Hàn mặt mũi, từ đây có thể suy ra Diêm lão coi trọng thiếu niên này nhiều thế nào.

Lúc chạng vạng tối, mọi người ở Chế tạo doanh hào hứng đến thẳng Vọng Giang lâu. Tiệc được tổ chức ở đại sảnh lầu hai, phải ghép tám chiếc bàn lớn mới đủ chỗ ngồi. Lần nữa thăng chức mời khách khiến ánh mắt Ngụy Hàn không khỏi hoài niệm, trong lòng thương cảm.

Lúc trước hắn cùng với đám học đồ hiệu thuốc được sư huynh Tạ Thành Dũng mời ăn ở đây. Mọi người còn cười nói vui vẻ, cảnh tượng chân thật mồn một trước mắt tựa như mới hôm qua vậy.

"Các vị gia, các ngài ăn gì ạ?" Tiểu nhị khách khí hỏi Diêm Cảnh Sơn, tưởng rằng ông ấy làm chủ mời ‌khách.

Diêm Cảnh Sơn không nhịn ‌được khoát khoát tay không lên tiếng.

Ngụy Hàn quen thuộc nói: "Mỗi bàn một nồi dược thiện, sáu món ăn nóng, năm dĩa rau trộn, hai bình Hoa Bạch Lê ba mươi năm, nhanh chút!"

"Được rồi, gia ngài chờ một lát!" Tiểu nhị lập tức vui cười đi xuống chuẩn bị.

Diêm Cảnh Sơn nhịn không được cau mày nói: "Tiểu Phi, ngươi gọi hơi nhiều đồ ăn rồi đó, tám bàn đồ ăn hết bao nhiêu tiền. Tiền công của ngươi không nhiều, còn phải tích lũy lấy cưới vợ đấy."

"Đúng vậy Phi ca, không cần gọi nhiều như vậy!"

"Chúng ta tùy tiện ăn một chút là được rồi, cần gì lãng phí như vậy."

"Nhiều món ăn như thế ăn có hết không?" Mọi người cũng giả vờ khuyên can.

Ngụy Hàn mỉm cười không thèm để ý nói: "Thức ăn ở Vọng Giang lâu không tính là đắt, cả bàn điểm tâm chỉ ba lượng là cùng. Phụ mẫu ta mất sớm để lại chút bạc, tháng sau tiền công ta lại tăng. Mấy bàn thức ăn này vẫn mời được, cùng lắm lát nữa ta tìm người quen xin bớt phần lẻ, quan trọng nhất là mọi người được ăn uống thoải mái.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!